Rồi nay lại tiếp tục hành trình công việc, những cuộc vật vã mưu sinh, những chuyến đi, những ước vọng mới. Mẹ sẽ lại đợi dịp nào đó con về thăm, để chuyện trò, hàn huyên. Và để con nói với mẹ rằng, mẹ hãy ở mãi với chúng con.
Chẳng hiểu sao, tôi cứ nao lòng mỗi khi thấy mẹ
cười, một nụ cười thật hiền từ. Và khi đó, ánh mắt mẹ như thầm nói với
các con rằng: "Với mẹ, các con mãi còn bé xíu, vẫn cần bàn tay mẹ chăm
sóc”. Và tôi cũng thèm ăn cơm mẹ nấu. Giản dị, mộc mạc thôi, mẹ chẳng có
kỹ thuật gì, gạo quê cũng đâu có thể sánh bằng các loại gạo đặc sản.
Vậy mà mỗi khi bưng bát cơm lên, tôi cứ thấy nghi ngút mùi thơm của tình
mẫu tử, vị ngọt ngào của ánh mắt nhân từ, vị mặn mòi của những giọt mồ
hôi, vị nhọc nhằn của những tháng ngày lam lũ trên cánh đồng. Tôi cũng
hình dung ra mẹ nấu bằng rơm rạ, bếp tro bập bùng ánh lửa, khói nghi
ngút khóm cây bên phía bếp nồng nàn một hình ảnh bình dị. Tôi nhớ có một
người bạn tâm sự: Mỗi khi thấy người ngoài phố nhóm than tổ ong, khói
bay nghi ngút tràn ra đường là anh ta nhớ tới mẹ mình. Không ít người
thành phố sống tiết kiệm, họ vẫn giữ thói quen nhóm than tổ ong đun cho
tiết kiệm, nhưng việc làm đó khá vất vả, có người khù khụ ho vì nuốt
phải khói.
Mẹ tôi cũng đâu ít bận ho khù khụ vì khói bếp. Bởi
xưa kia nhà nghèo, mái bếp thấp, thường dột, những ngày mưa, củi rác
ướt, việc đun nấu gặp khó khăn. Mắt mẹ kèm nhèm cúi xuống thổi lửa. Phải
khó nhọc lắm ngọn lửa mới cháy lên, nấu chín đồ ăn. Xong bữa, vì khói
cay, nhìn mặt mẹ cứ đỏ ửng, mắt dính nước vì nước mắt trào ra. Nay bếp
nhà đã được tôn cao, không còn dột nữa. Những ngày cuối năm, dịp đón
Tết bên mẹ cũng không mưa, tôi cảm nhận tình yêu của mẹ qua những món
ăn giản dị bình thường. Mẹ vẫn ân cần săn sóc tôi, các em tôi, như thể
chỉ ngày mai thôi khi các con xa, mẹ không còn cơ hội… Có tình thương
nào rộng lượng như tình mẹ không?
Xin khẳng định là không. Hẳn nhiều người sẽ đồng ý
với tôi, dù mỗi người có một mẹ, có một cách cảm nhận tình yêu mẹ khác
nhau. Nhưng chung quy lại, tất cả đều giống nhau, là nhận được sự săn
sóc đặc biệt từ bàn tay mẹ. Không chỉ là những cử chỉ âu yếm. Không chỉ
là những hành động đỡ nâng, mà ngay từ tấm bé, những bữa cơm của mẹ đã
mang biểu tượng thiêng liêng trong đời sống thường nhật, là một trong
những cử chỉ đẹp đẽ nhất của tình mẫu tử. Nhiều người từng trải qua
những buổi tiệc tùng, nhất là người ở phố, trải qua nhiều cuộc tiếp
khách, tụ tập, hội họp, đám cưới, sinh nhật… cỗ chất đầy mâm với nhiều
của ngon vật lạ, lại thèm cơm canh rau với dưa hoặc mấy quả cà. Và chắc
chắn, sẽ chẳng ai chán được những bữa cơm do mẹ nấu. Bởi đó là sự gắn
kết của tình yêu thương, là một biểu hiện của tình yêu.
Vừa rời quê đã lại nhớ quê, nhớ mẹ, nhớ những bữa
cơm mẹ săn sóc cho cả nhà. Chắc giờ này, mẹ đang thầm thì nhớ những đứa
con. Chúng con mải đi, mang khát vọng của con và khát vọng của cả đời
mẹ, chỉ mong chúng con được nở mày nở mặt, còn mẹ nhận về sự trống vắng,
nhớ nhung. Xin mẹ đừng buồn, bởi chúng con nhớ hạt cơm quê mình, biết
được mỗi hạt cơm mẹ nấu là mỗi giọt mồ hôi và giọt thương, giọt mến của
lòng mẹ. Chúng con sẽ lại về thăm…
Tản văn của Nguyễn Văn Học
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét